Quà tặng bất ngờ đêm giáng sinh
Thế mà nó và anh đã yêu nhau được gần một năm, cũng trong cái tiết trời rét ngọt như thế này. Nó còn nhớ rất rõ cái cảm giác lần đầu tiên ngồi sau xe của anh, râm ran đến khó tả...Anh và nó quen nhau vào đúng dịp Giáng sinh năm ngoải. Đứa con gái bướng bỉnh như nó thế mà cuối cùng cũng phải khuất phục trước anh. Vở kịch làm quen hồi năm ngoái của anh là do chính tay anh Hai yêu quý của nó đạo diễn, cả ly Lipton đá và ca khúc Last Christmas mà nó ưa thích kia cũng do ông anh nó mách nước cho anh nốt...
Giáng sinh lạnh như vậy mà sao ai cũng thích nhỉ? Nó đã từng ghét cay ghét đắng ngày giáng sinh, từng trốn khỏi nhà thật sớm vì sợ bị ông anh chế diễu, thế mà sao bây giờ nó lại mong mỏi đến thế này không biết? Nhà hàng xóm lại cứ mở văng vẳng mấy đĩa nhạc giáng sinh nữa chứ.
Ngày mai đã là giáng sinh rổi đấy! Nó đeo giỏ vào và ra phố, phải chọn cho mình một bộ cánh thật đẹp chứ nhi? Giáng sinh năm nay chắc chắn sẽ còn ngọt ngào hơn cả năm ngoái nữa. Nó ngắm nghía cái váy màu hồng ở cửa hàng, cười híp mí, ngẫm nghĩ cảnh anh sẽ phải ngạc nhiên như thế nào khi nhìn thấy nó, nó sẽ hóa thân thành một viên kẹo màu hồng thật ngọt ngào...Rồi nó tạt qua cửa hàng bán mũ nón và khăn quàng cổ, nó định bụng sẽ mua cho anh một cái thật đẹp. Năm ngoái chính anh đã nhường cho nó chiếc khăn duy nhất của anh đấy thôi. Nó còn nhớ như in cái cảm giác ấm áp lạ lùng ấy, tất cả mọi chuyện ùa về như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua...
Mua sắm chán, nó tìm cho mình một chỗ trong tiệm bánh Hamburger, vừa để nghi ngơi, vừa kiếm chút gì lót dạ. Lòng nó tự dưng thấy vui lắm, nó cười với chị phục vụ và cám ơn chị ấy, sau đó thì ăn cái bánh một cách ngon lành. Bất giác, nó lại nhớ đến anh, anh bảo rất thích nhìn nó ăn như thế, rồi còn nói trông nó lúc nào cùng dễ thương và mũm mĩm như một chú... lợn con. Ghét không cơ chứ? Hi hi... nó mỉm cười một mình rồi lại cắm cúi ăn tiếp, nó không muốn mọi người nghĩ nó là một đứa dở hơi... Ôi nó chỉ ước gì có anh ở đây lúc này với nó, giá mà không phải về quê thăm nội bị ốm thì giờ này nó không phải ngồi đây một mình rổi... Đấy! Chẳng lúc nào là nó không nghĩ về anh cả, nó làm sao thế này? Nó mỉm cười khi nghĩ đến khuôn mặt của đôi mắt một mí của anh và tự lẩm bẩm một mình câu nói trong phim mà anh thường hay pha trò cho nó vui: “Ai Cha! Ai Cha! Cố lên...Ngày mai nữa thôi là anh lại về với nó rồi...
Thế là một ngày mới cũng đã đến, cả ngày hôm nay nó cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, trong lòng cứ nóng ran lên như lửa đốt. Anh chả chịu liên lạc gì cả, thế là sao? Nó gọi điện thì anh lại khóa máy không nghe, bực mình quá đi thôi! Cứ chốc chốc nó lại liếc qua cái điện thoại, càng lúc nó càng cảm thấy tuyệt vọng, rồi mệt quá nó thiếp đi lúc nào không biết. Buổi chiểu, nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại; thi ra là nó có tin nhắn, nó vội vã mở ra xem, trong bụng chỉ trông mong đó là tin nhắn của anh: “Bà còn yếu lắm, chắc hôm nay anh không về đâu, đừng buồn nhé nhóc!”. Chẳng phải là tin nhắn của anh đây sao? Nhưng đó đâu phải là những điều mà nó mong đợi; xa nhau cả tuần lẻ, nỗi mong nhớ của nó tưởng chừng sắp được nguôi ngoai, thế mà phút cuối nó lại nhận được những thứ mà nó chẳng trông mong như vậy. Buồn và tuyệt vọng biết bao, những dòng nước mắt tủi thân cứ nghẹn ngào ứa ra, nó chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ nằm vật xuống giường, áp mặt vào gối và khóc nấc lên: Em ghét anh! Ghét anh lắm! Tối nay khi bạn bè nó lũ lượt đi chơi với người yêu thì nó sẽ thế nào? Cứ ôm lấy cái gối mà khóc như vậy sao? Mẹ và anh Hai sẽ lại nhìn nó bằng con mắt thương hại của lúc trước. Ôi! Nó khống thể chịu được điểu đó!
Quà tặng tình yêu ý nghĩa |
Nó ngấm mình trong buồng tắm thật lâu, có lẽ nước mát đã làm cho nó tỉnh táo thật, bây giờ nó lại nhớ và thương anh da diết. Ừ! Tội nghiệp anh quá! Giáng sinh mà phải ở dưới quê coi nội bị ốm chắc là buồn lắm, vậy mà nó lại chẳng nghĩ cho anh, chẳng nghĩ đến cảm giác của anh; nó tệ quá! Tắm xong, nó quyết định gọi điện lại cho anh, nhưng bấm số xong nó lại vội vàng gấp điện thoại lại, nó sợ lại phải nghe câu: thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được... Lúc đó nó sẽ càng buồn thêm mà thôi. Đang mải mê suy nghĩ thì nó giật thót người bởi có tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn lại là tin nhắn của anh này ... “Nhóc yêu! Nhìn ra cửa sổ đi, anh có nhờ người mang quà Giáng sinh đến cho nhóc kia!”. Nó lao nhanh về cửa sổ mà chẳng cán suy nghĩ. Anh.. đúng là anh kia mà... Cái đáng đáp đó thì làm sao lẫn vào đâu được cơ chứ, nhưng anh bảo vẫn đang ở quê cơ mà? Hôm nay lại mang cả một bó hồng to thế kia. Nó đứng chết chân luôn tại chỗ, mồm miệng cứng đờ chẳng nói được câu nào, lúc này tim nó đang nghẹt thở vì sung sướng, món quà bất ngờ anh muốn tặng nó đây sao? Nó cứ đứng ngây người ra như thế cho đến tận khi anh gửi cho nó tiếp một tin nhắn nữa: “Thế nhóc không định mở cửa cho anh à?”. Ôi! Nó giật mình và cười thật lớn: Mình làm sao thế này? Nó cuống quít thay bộ váy hồng mới mua, với tay lấy món quà rồi hấp tấp chạy xuống cầu thang ra ngoài mở cửa cho anh. Nó tháy rõ ràng anh ngơ ngẩn nhìn nó đến... năm phút. Nó bẽn lẽn cười và nghe rõ từng nhịp đập của tim mình khi anh trao cho nó bó hoa hồng và thì thầm: “Merry Christmas, nhóc yêu của anh!”.
Nó thấy mặt mình nóng ran lên và tim đập loạn xạ. Đối với nó Giáng sinh năm nay còn tuyệt vời và bất ngờ hơn cả năm ngoái nữa. Nó miên man hạnh phúc. Anh nổ máy xe, nắm nhẹ tay nó và mỉm cười: Lipton đá, Last Christmas và hát Thánh Ca chứ nhóc? Nó chỉ khe khẽ gật đầu, ngả vào vai anh và siết chặt vòng tay hơn một chút. Ừ, lát nữa trời sẽ lạnh.
Nguồn:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét