NHƯ LÁ THU BAY
Không phải tại anh cũng không phải tại emEm! Mùa thu đã về bên giảng đường ngày xưa rồi. Hàng hoa Sữa lặng im nép mình giảng dưới con đường đã khẽ cựa mình nở bung những ngôi sao trắng trên tán lá xanh. Em có biết chăng, anh cũng đang quay về nơi đây để tìm lại mình ngày xưa, tìm lại kí ức ngủ quên năm nào.
Tại sang Đông không còn Hoa Sữa
Tại nhân hình, tại những gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay.
Như lá thu bay |
Thu trở mình. Thu đưa anh về những ngày qua với biết bao kỉ niệm ngọt ngào và thương nhớ...
Ngày ta xa nhau,anh nhìn thấy trong mắt em nỗi buồn khắc khoải. Em quay đi để dấu đôi dòng lệ nhạt nhòa. Anh muốn gọi tên em nhưng lòng nghẹn đắng, hình như có giọt lệ nào của em rơi nhẹ lên bờ môi anh mặn chát. Em ra đi, bỏ lại mình anh lạc lõng giữa giảng đường xưa.
Em có còn nhớ con đường hoa Sữa mà chúng mình gọi là con đường Cổ Tích. Con đường với hai hàng hoa Sữa mang trên mình những đóa hoa li ti xoay xoay thời gian. Khi sắc thu buông xuống, lá Sữa vàng vương vương ôm lấy gót hài xinh xắn của người thiếu nữ, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn nồng cháy lên bao mái tóc huyền. Và em, người yêu dấu của anh lại nghiêng nghiêng mái tóc thề, để cho sợi tóc nào vô tình chạm vào môi anh, đánh thức trái tim chưa một lần rung động...
Em thương yêu! con đường Cổ Tích của chúng mình bây giờ buồn hơn ngày trước. Chiếc ghế đá thưở nào đã phủ đầy sắc mầu thời gian bên gốc Sữa già, giảng đường vẫn thẫn thờ chờ mong bóng hình xưa cũ, và anh, chiều chiều lang thang dưới hàng hoa Sữa để tìm lại những khoảnh khắc êm đềm đã lùi dần vào trong kỉ niệm.
Em có còn nhớ những ngày nào cùng nhau bước chân vào giảng đường đại học ngây thơ, khờ dại. Anh yêu em, yêu cả con đường, yêu hàng hoa Sữa, yêu những nụ hoa nồng nàn, thủy chung và lặng lẽ hết mình. Rồi đêm nao khi sao trời giăng kín trên con đường Cổ Tích, anh nắm tay bên em, lặng im để chìm vào trong dòng mắt em vô tận. Em tương yêu, cái tuổi mộng của em, của anh trong trẻo biết bao.
Em! thời gian như dòng sông lặng lẽ trôi đi. Tất cả sẽ xuôi dần về biển cả. Có lẽ bây giờ anh của ngày xưa đã phôi pha trong em. Kỉ niệm hôm nào như những bông Sữa nhỏ rụng rơi trên con đường để rồi những bàn chân vô tình bước qua. Anh tự hỏi trong vô vàn những bước chân ấy có dấu chân nào của em không?
Anh của ngày xưa rời xa trường cũ, giờ đây quay về. Đêm nay anh lại ngồi trên ghế đá ngắm sao khuya. Có ngôi sao nào mang hình bóng em nhấp nháy nơi chân trời.Hoa Sữa vẫn cứ rơi rơi và nỗi nhớ càng thêm đong đầy trên con đường kỉ niệm.
Em! anh trở về đây để giã biệt em. Ngày mai anh lại ra đi.Hàng hoa Sữa còn xanh không khi anh trở lại? khung cửa sổ này, con đường Cổ Tích kia anh còn được đứng đó để ngóng đợi em nữa không? tất cả sẽ còn lại là kỉ niệm phải không em?
Em thương yêu ơi! Hoa Sữa đang rơi đầy hay lá Thu bay?
Ngày ta xa nhau,anh nhìn thấy trong mắt em nỗi buồn khắc khoải. Em quay đi để dấu đôi dòng lệ nhạt nhòa. Anh muốn gọi tên em nhưng lòng nghẹn đắng, hình như có giọt lệ nào của em rơi nhẹ lên bờ môi anh mặn chát. Em ra đi, bỏ lại mình anh lạc lõng giữa giảng đường xưa.
Em có còn nhớ con đường hoa Sữa mà chúng mình gọi là con đường Cổ Tích. Con đường với hai hàng hoa Sữa mang trên mình những đóa hoa li ti xoay xoay thời gian. Khi sắc thu buông xuống, lá Sữa vàng vương vương ôm lấy gót hài xinh xắn của người thiếu nữ, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn nồng cháy lên bao mái tóc huyền. Và em, người yêu dấu của anh lại nghiêng nghiêng mái tóc thề, để cho sợi tóc nào vô tình chạm vào môi anh, đánh thức trái tim chưa một lần rung động...
Em thương yêu! con đường Cổ Tích của chúng mình bây giờ buồn hơn ngày trước. Chiếc ghế đá thưở nào đã phủ đầy sắc mầu thời gian bên gốc Sữa già, giảng đường vẫn thẫn thờ chờ mong bóng hình xưa cũ, và anh, chiều chiều lang thang dưới hàng hoa Sữa để tìm lại những khoảnh khắc êm đềm đã lùi dần vào trong kỉ niệm.
Em có còn nhớ những ngày nào cùng nhau bước chân vào giảng đường đại học ngây thơ, khờ dại. Anh yêu em, yêu cả con đường, yêu hàng hoa Sữa, yêu những nụ hoa nồng nàn, thủy chung và lặng lẽ hết mình. Rồi đêm nao khi sao trời giăng kín trên con đường Cổ Tích, anh nắm tay bên em, lặng im để chìm vào trong dòng mắt em vô tận. Em tương yêu, cái tuổi mộng của em, của anh trong trẻo biết bao.
Em! thời gian như dòng sông lặng lẽ trôi đi. Tất cả sẽ xuôi dần về biển cả. Có lẽ bây giờ anh của ngày xưa đã phôi pha trong em. Kỉ niệm hôm nào như những bông Sữa nhỏ rụng rơi trên con đường để rồi những bàn chân vô tình bước qua. Anh tự hỏi trong vô vàn những bước chân ấy có dấu chân nào của em không?
Anh của ngày xưa rời xa trường cũ, giờ đây quay về. Đêm nay anh lại ngồi trên ghế đá ngắm sao khuya. Có ngôi sao nào mang hình bóng em nhấp nháy nơi chân trời.Hoa Sữa vẫn cứ rơi rơi và nỗi nhớ càng thêm đong đầy trên con đường kỉ niệm.
Em! anh trở về đây để giã biệt em. Ngày mai anh lại ra đi.Hàng hoa Sữa còn xanh không khi anh trở lại? khung cửa sổ này, con đường Cổ Tích kia anh còn được đứng đó để ngóng đợi em nữa không? tất cả sẽ còn lại là kỉ niệm phải không em?
Em thương yêu ơi! Hoa Sữa đang rơi đầy hay lá Thu bay?
Thu 2013
Linh Vũ Quân.
Bài viết gửi về góc trái tim ngày 25/07/2014
Bài viết gửi về góc trái tim ngày 25/07/2014
0 nhận xét:
Đăng nhận xét