Những bài thơ đầy tâm trạng về mưa
Mưa! Mưa! Mưa!Mưa luôn là chủ đề vô tận của các nhà thơ bởi lẽ mưa luôn gợi lên cho ta biết bao là cảm xúc... từ cảm giác thao thức khi lần đầu người ấy nhìn mình, hay những lúc buồn buồn nhớ nhớ khi ấy không đến thăm mình, cảm thấy bức rứt khó chịu khi giận ai đó, cho đến những phút giây cô đơn, buồn bã khi hai đứa không thể bên nhau nữa.
Những bài thơ buồn về mưa |
Và những khi ấy, mưa luôn là người bạn trung thành nhất của ta. Mưa khiến đa số con người chúng ta cảm thấy buồn và thấy đơn độc hơn. Vậy lý do là gì? Có phải mưa giống như nước mắt hay vì những kỷ niệm đẹp, kỷ niệm khó quên đã qua gắn với mưa, kỷ niệm ấy giờ chỉ là quá khứ khiến con người hoài niệm và nuối tiếc?
-------------------------------------------------------------------------
---------------------------------------------------------------------
-------------------------------------------------------------------------
Ước gì tôi biến thành mưa,
Vương trên mái tóc em vừa hong khô.
Để em hờn giận trách đùa:
Ông trời sao nỡ làm mưa lúc này.
Hạt tình rắc nhẹ từ mây
Mà sao ướt lạnh, hao gầy tim em?
Ngước nhìn em bước vào thềm,
Mưa tôi lặng lẽ ướt mềm dấu chân.
-------------------------------------------------------------------------
Tháng giêng bước sang tháng hai
Mưa xuân lác đác hoa nhài nở ra
Tháng hai bước sang tháng ba
Mưa rào mát mẻ nở hoa đầy cành.
Tháng tư mưa thật là nhanh
Liệu mưa có bớt thư tình đưa ai.
Tháng năm tháng sáu mưa dài
Bước sang tháng bảy tiết trời mưa ngâu
Nhớ ai như vợ chồng Ngâu
Một năm mới gặp mặt nhau một lần.
Tháng tám mưa khắp xa gần
Bước sang tháng chín đúng tuần mưa rơi
Tháng mười mưa ít đi rồi
Nắng hanh trời biếc cho tươi má hồng.
Một chạp là tiết mùa đông
Mưa phùn đêm vắng trong lòng lạnh thay
Bài mưa anh đã học đây
Mối tình dào dạt đêm chầy như mưa!
---------------------------------------------------------------------
Mưa buồn thế, rả rích suốt ngày đêm,
Đã bao lần làm ta thêm xao động.
Đến nhẹ nhàng bên tâm hồn mơ mộng
Như cồn cào thúc giục hết tâm can.
Là sao đây khi cảm xúc dâng tràn?
Một nỗi nhớ như muôn vàn nỗi nhớ
Giấc ngủ đến chẳng làm buồn dang dở,
Mơ mãi thôi, từng nhịp thở cũng sầu.
Để nơi nào những tự cảm không đâu,
Cho cuộc sống bớt gam màu u tối?
Lòng cố níu, ừ thôi thì chẳng vội,
Từ từ rồi cũng sẽ lại thấy quen!
Bao năm qua cuộc sống vẫn bon chen,
Giờ tâm hồn đã được rèn sắt đá.
Rung rinh mãi và không còn xa lạ,
Động lòng à, chẳng phải quá bận tâm.
Nhưng dù gì vẫn có lúc hâm hâm,
Rồi lại sầu lại ngồi ngâm thơ thẩn,
Bỗng một thoáng thấy thật là vớ vẩn.
Sợ hãi tìm những ẩn ý nơi nao...
Khung cảnh cũ cũng làm dạ xôn xao
Trời cứ thế chẳng kêu gào gì cả…
Quá im ắng và mưa không vội vã,
Rộng thêm hoài những khoảng lặng buồn tênh.
Liệu phải rằng ta sẽ cứ chông chênh,
Có khi nào ta thấy mình cười mãi?
Ngày vui ấy phải chăng là tồn tại?
Ta sẽ chờ dù khờ dại đến đâu…
Ôm vào lòng những mơ mộng đậm sâu
Trọn cuộc đời hay chỉ là thoáng chốc?
Được hay mất, dù có về cô độc…
Không lúc nào hết hy vọng đợi mong.
Cơn mưa ngày nào còn nhớ không anh-------------------------------------------------------------------------
Hai đứa hẹn hò gặp mưa bất chợt
Em bối rối sợ mưa ướt áo
Anh cười xoà: mưa mùa hạ đó em
Anh đưa tay hứng lấy những hạt mưa
Quay lại hỏi: em thích mưa hả bé?
Em mỉm cười nhìn anh rất khẽ
Bởi cơn mưa mùa hạ mà anh!
Rồi thời gian cứ thế trôi nhanh
Những cơn mưa cũng qua cùng mùa hạ
Anh bước qua đời em như mùa thay lá
Để đông về mình em bước cô đơn
Bất chợt hôm nay phố cũ mây tràn
Chốn hẹn xưa và cơn mưa ngày ấy
Mưa vội vã vô tình có nhớ
Tiếng cười anh mưa mùa hạ đó em...
-------------------------------------------------------------------------
Gió thổi nhè nhẹ. Mưa !
Từng giọt rơi rơi xuống
Đôi má đỏ hồng hào
Bỗng dưng sao lại khóc
Có phải vì cơn mưa
Đem người em yêu mến
Đi tới chân trời xa
Không còn yêu em nữa
Hay vì cơn mưa kia
Làm mi em thấm đẫm
Rồi nhẹ nhàng ướt má
Là lệ hay là mưa ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét