Ngày đã lên
Sài Gòn có hồn vía nhất lúc hừng đông. Tôi ra phố trong thứ ánh sáng đục như sữa của ngày chưa kịp lên, thấy lại được sống trong những rạng đông quá vãng, thuở tôi còn bé và Sài Gòn những ngày cuối năm se se lạnh. Những rạng đông áo len mẹ đan, đi một vòng cư xá rồi về ăn sáng.
Những rạng đông bốn mươi năm tuổi trời như vệt sữa úa từ bầu ngực, trời như trong mộng, trời như tuổi thơ. Hồn nhiên, mát rượi và lòng còn háo hức.
Nơi nào đó ở Sài Gòn, vết thương tuổi nhỏ đã lành sau những cơn nức nở bị mắng oan, sau khi con mèo bỏ đi? Là phố. Ở phố. Đợt lạnh cuối năm 1975 có gì chung với đợt năm nay? Cái lạnh miền Nam êm như ru, hiền hòa, nhỏ nhẹ. Cái lạnh phương Nam chữa cho thương đau tuổi nhỏ bằng sự dịu dàng của nó. Nơi nào đó, ở phố Sài Gòn, tôi viết những dòng lưu bút mực tím, những trang giấy học trò khia xuân, những bài hát vụng dại thơ ngây. Nơi nào đó thuộc về thành phố này, tôi đã yêu và lìa bỏ. Một người, hai người, nhiều người
Sài Gòn lạnh cùng lắm vài tuần. Phố cũng chỉ vắng vài giờ trong hai mươi bốn tiếng. Tôi bước ra phố cùng với ngày mới, đón những tia sáng dầu tiên. Xe máy dăm chiếc vụt qua, đèn vàng chói lóa. Ngày đã lên.
Đời trôi đẹp như một dòng sông.
Trích Cuốn sổ trắng - Quốc Bảo
0 nhận xét:
Đăng nhận xét