Viết cho người mà ta yêu
Với ta, người không là tất cả.Ta chưa bao giờ coi người là tất cả, bởi ngoài tình yêu, cuộc sống này còn nhiều thứ ý nghĩa với ta lắm.
Nhưng sự thực là, đối với ta, người quan trọng biết chừng nào.
Người là ngọn nguồn của hầu hết niềm vui, nỗi buồn trong ta.
Chỉ một cái tên thôi, chỉ cần nhắc đến tên người cũng đủ khiến tim ta bật khóc khi biết rằng ta không thể ở bên người để chia sẻ những nỗi đau mà người đang phải chịu đựng.
Chỉ cần 1 điều duy nhất, là người được khỏe mạnh và bình yên, chỉ điều đó thôi đã đủ sức tiếp cho ta sức mạnh vượt qua bất kì thử thách nào.
Nghĩ về người, ta biết ta còn có thật nhiều lí do để không lùi bước trước khó khăn.
Viết cho người |
Rất sâu trong tim, yêu người.
Nên ta cũng chẳng cần phải dùng nhiều lời lẽ để phóng đại tình yêu ấy lên làm gì.
Đối với ta, người quan trọng lắm, mà có lẽ chính người cũng không ngờ người lại quan trọng với ta đến thế đâu.
Người cho ta biết cảm giác đau thực sự, khi nỗi đau không phải là của bản thân ta, ta đau nỗi đau của người.
Người cho ta niềm tin rằng chỉ cần có sự dõi theo và quan tâm của người thôi, dù giờ này người ở một nơi xa lắm, thì ta sẽ vượt qua được tất cả.
Bởi vì đơn giản là sự xuất hiện của người trên cuộc đời này đã sưởi ấm ta hơn bất kì thứ phép màu nào.
Có thể không được gặp người, không nhìn thấy người , nhưng ta biết người vẫn ở đó, nên trái tim ta sẽ không bao giờ thấy lạnh dù có cách xa bao nhiêu chăng nữa.
Khóc, khi nỗi nhớ quay quắt mỗi đêm cứ trở mình thao thức.
Khi ta biết người ở đó : đau đớn, bệnh tật, một mình mà ta thì bất lực.
Vì ta không thể nào chiến thắng sự nghiệt ngã của số phận, không gian và sự hữu hạn của đời người.
Vì ta cũng chỉ là một người bình thường, ta không có phép màu, nên vẫn có những thứ người ta gọi bệnh nan y.
Nên ta chỉ có thể biết, và đau, dẫu nỗi đau ấy chẳng đáng gì so với nỗi đau của người.
Có lần người đã nói, đối với người thì ta chính là phép màu rồi đấy.
Lúc đó, ta chẳng tin, nghĩ rằng người chỉ nói động viên ta thôi.
Nhưng bây giờ ta biết, dù không thể mang tới phép màu, thì ít nhất ta cũng là người để người có thể sẻ chia rất thật về những nỗi đau, để người có thể mỉm cười nhiều hơn một chút .
Vai ta thì nhỏ, gầy lắm, chẳng đủ để người tựa vào những lúc đau đớn đâu, mà có đủ thì chính ta cũng không biết bây giờ phải làm sao để có thể đến bên người được.
Có những khi muốn chạy đến,nép vào lòng người và thổn thức như một đứa trẻ,
cho mọi thương nhớ, trông mong, và lo âu vỡ òa
Bởi ta đã kìm nén quá lâu. Nhưng ta biết đó là điều không thể.
Nên tự nhủ phải can đảm lên thôi, bởi người vẫn ở đó, mạnh mẽ và chấp nhận, người là tấm gương.
P/S : Ta không tham lam, nên chỉ cần người sẽ được bình yên, dù có xa cách mãi mãi,
bởi ta cũng chưa bao giờ đòi hỏi người làm gì cho riêng ta. Thực lòng !
Chỉ cần ng ở đó, khỏi bệnh và hạnh phúc, trái tim ta sẽ được bình yên.
Vì đối với ta, sự xuất hiện của người trên cuộc đời này đã là điều ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ trên đời!
Nên ta cũng chẳng cần phải dùng nhiều lời lẽ để phóng đại tình yêu ấy lên làm gì.
Đối với ta, người quan trọng lắm, mà có lẽ chính người cũng không ngờ người lại quan trọng với ta đến thế đâu.
Người cho ta biết cảm giác đau thực sự, khi nỗi đau không phải là của bản thân ta, ta đau nỗi đau của người.
Người cho ta niềm tin rằng chỉ cần có sự dõi theo và quan tâm của người thôi, dù giờ này người ở một nơi xa lắm, thì ta sẽ vượt qua được tất cả.
Bởi vì đơn giản là sự xuất hiện của người trên cuộc đời này đã sưởi ấm ta hơn bất kì thứ phép màu nào.
Có thể không được gặp người, không nhìn thấy người , nhưng ta biết người vẫn ở đó, nên trái tim ta sẽ không bao giờ thấy lạnh dù có cách xa bao nhiêu chăng nữa.
Khóc, khi nỗi nhớ quay quắt mỗi đêm cứ trở mình thao thức.
Khi ta biết người ở đó : đau đớn, bệnh tật, một mình mà ta thì bất lực.
Vì ta không thể nào chiến thắng sự nghiệt ngã của số phận, không gian và sự hữu hạn của đời người.
Vì ta cũng chỉ là một người bình thường, ta không có phép màu, nên vẫn có những thứ người ta gọi bệnh nan y.
Nên ta chỉ có thể biết, và đau, dẫu nỗi đau ấy chẳng đáng gì so với nỗi đau của người.
Lúc đó, ta chẳng tin, nghĩ rằng người chỉ nói động viên ta thôi.
Nhưng bây giờ ta biết, dù không thể mang tới phép màu, thì ít nhất ta cũng là người để người có thể sẻ chia rất thật về những nỗi đau, để người có thể mỉm cười nhiều hơn một chút .
Vai ta thì nhỏ, gầy lắm, chẳng đủ để người tựa vào những lúc đau đớn đâu, mà có đủ thì chính ta cũng không biết bây giờ phải làm sao để có thể đến bên người được.
Có những khi muốn chạy đến,nép vào lòng người và thổn thức như một đứa trẻ,
cho mọi thương nhớ, trông mong, và lo âu vỡ òa
Bởi ta đã kìm nén quá lâu. Nhưng ta biết đó là điều không thể.
Nên tự nhủ phải can đảm lên thôi, bởi người vẫn ở đó, mạnh mẽ và chấp nhận, người là tấm gương.
P/S : Ta không tham lam, nên chỉ cần người sẽ được bình yên, dù có xa cách mãi mãi,
bởi ta cũng chưa bao giờ đòi hỏi người làm gì cho riêng ta. Thực lòng !
Chỉ cần ng ở đó, khỏi bệnh và hạnh phúc, trái tim ta sẽ được bình yên.
Vì đối với ta, sự xuất hiện của người trên cuộc đời này đã là điều ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ trên đời!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét