Vì sao em yêu anh
Người ta bảo phụ nữ yêu bằng tai. Với em, anh lại quá ngọt ngào.
Người ta bảo phụ nữ luôn muốn được quan tâm, chăm sóc. Với em, anh lại quá chu đáo và ân cần... cho em trước đó...
Chỉ cần nghe em ho nhẹ trong điện thoại, ngày hôm sau khi em đến cơ quan, đã có sẵn lọ thuốc ho trên bàn làm việc. Khỏi phải nói em đã hạnh phúc thế nào khi nghe nhỏ bạn cùng cơ quan bảo chưa từng thấy người đàn ông nào lại chu đáo đến vậy!
Em vẫn biết đàn ông Hà Nội mồm mép lắm, nhưng em vẫn bị chinh phục bởi những điều nhỏ nhặt anh mang lại cho em. Đôi khi em cũng biết, tất cả những điều đó không hẳn là thật lòng! Ngày đầu mới quen ấy, những giây phút được nói chuyện qua điện thoại cùng anh quý giá vô cùng đối với em, bởi gặp mặt là điều không thể. Và em bắt đầu yêu anh từ giọng nói, yêu cả cái thói quen luôn đợi em cúp máy trước của anh...
Từng bước từng bước, em chẳng biết từ lúc nào anh đã chiếm trọn tâm tưởng của em, dù em vẫn biết mình đến được với nhau là một điều quá khó. Trái tim em đã từng rung động, rất nhiều là đằng khác, và em cũng đã biết nhớ, biết mong mỏi, đợi chờ. Nhưng chỉ khi yêu anh, em mới thực sự biết thế nào là nỗi nhớ. Ngày đầu yêu em, em chẳng tin anh có thể nhớ em đến bật khóc, dù em biết tình cảm anh dành cho em là thật lòng. Trong suy nghĩ của em, làm gì có ai phải khóc vì sự nhớ nhung bao giờ...
Nhưng rồi đến một ngày, khi em nhìn đâu cũng thấy bóng dáng anh, dù em mới chỉ gặp anh một lần duy nhất, dù kỷ niệm duy nhất em có chỉ là nụ hôn rất nhẹ anh khẽ chạm lên mi lúc em mệt quá mà thiếp đi. Mỗi ngày em dệt lên những giấc mơ về anh càng nhiều thêm. Và em nhớ anh. Nhớ đến nỗi em cứ lặng ngồi một mình trong đêm mặc cho má mình nóng hổi những dòng nước mắt. Nhớ đến nỗi, tim em quặn đau mà không muốn nhắn gọi cho anh. Trong kho tàng ngôn ngữ của em, em không biết dùng từ nào để diễn đạt ra được cái cảm giác đó. Một mặt nó gào thét, cháy bỏng làm tim em nhức buốt, mặt khác lại âm ỉ cháy và em chỉ muốn gặm nhắm cảm giác đó một mình... Liệu nỗi nhớ này có sánh được vớ nỗi nhớ em đến bật khóc của anh chăng?
Em từng nhiều lần tự hỏi mình rằng, tại sao em lại dễ dàng dành tình cảm cho anh đến như vậy? Vẫn biết, tình yêu luôn có lý lẽ của nó, và nó có thể an ủi cả những ưu phiền do nó gây ra, nhưng liệu với tình yêu này, em được an ủi hơn hay lại mắc thêm một sai lầm nghiêm trọng nữa? Nhưng dù câu trả lời ra sao, em đã tự có phép mình cái quyền được yêu anh bằng một tình yêu không đầu, không cuối, không hy vọng, chẳng đợi chờ và phó mặc cho tương lai.
Vì sao em yêu anh? Câu hỏi dễ hóa ra lại khó.
Em yêu anh, vì bên anh, em được là chính mình.
Em yêu anh, vì em tìm thấy ở anh những điều mình khiếm khuyết
Em yêu anh, vì hình như anh đã là một phần trong em từ một thời xa xôi nào đó...
Em yêu anh, vì chắc chắc tạo hóa có một lý do nào đó sắp đặt cho anh đến bên em.
Và có lẽ em yêu anh chỉ là để sưởi ấm cho trái tim vốn đang lạnh dần của chính mình...
Người ta bảo phụ nữ luôn muốn được quan tâm, chăm sóc. Với em, anh lại quá chu đáo và ân cần... cho em trước đó...
Vì sao em yêu anh |
Chỉ cần nghe em ho nhẹ trong điện thoại, ngày hôm sau khi em đến cơ quan, đã có sẵn lọ thuốc ho trên bàn làm việc. Khỏi phải nói em đã hạnh phúc thế nào khi nghe nhỏ bạn cùng cơ quan bảo chưa từng thấy người đàn ông nào lại chu đáo đến vậy!
Em vẫn biết đàn ông Hà Nội mồm mép lắm, nhưng em vẫn bị chinh phục bởi những điều nhỏ nhặt anh mang lại cho em. Đôi khi em cũng biết, tất cả những điều đó không hẳn là thật lòng! Ngày đầu mới quen ấy, những giây phút được nói chuyện qua điện thoại cùng anh quý giá vô cùng đối với em, bởi gặp mặt là điều không thể. Và em bắt đầu yêu anh từ giọng nói, yêu cả cái thói quen luôn đợi em cúp máy trước của anh...
Từng bước từng bước, em chẳng biết từ lúc nào anh đã chiếm trọn tâm tưởng của em, dù em vẫn biết mình đến được với nhau là một điều quá khó. Trái tim em đã từng rung động, rất nhiều là đằng khác, và em cũng đã biết nhớ, biết mong mỏi, đợi chờ. Nhưng chỉ khi yêu anh, em mới thực sự biết thế nào là nỗi nhớ. Ngày đầu yêu em, em chẳng tin anh có thể nhớ em đến bật khóc, dù em biết tình cảm anh dành cho em là thật lòng. Trong suy nghĩ của em, làm gì có ai phải khóc vì sự nhớ nhung bao giờ...
Nhưng rồi đến một ngày, khi em nhìn đâu cũng thấy bóng dáng anh, dù em mới chỉ gặp anh một lần duy nhất, dù kỷ niệm duy nhất em có chỉ là nụ hôn rất nhẹ anh khẽ chạm lên mi lúc em mệt quá mà thiếp đi. Mỗi ngày em dệt lên những giấc mơ về anh càng nhiều thêm. Và em nhớ anh. Nhớ đến nỗi em cứ lặng ngồi một mình trong đêm mặc cho má mình nóng hổi những dòng nước mắt. Nhớ đến nỗi, tim em quặn đau mà không muốn nhắn gọi cho anh. Trong kho tàng ngôn ngữ của em, em không biết dùng từ nào để diễn đạt ra được cái cảm giác đó. Một mặt nó gào thét, cháy bỏng làm tim em nhức buốt, mặt khác lại âm ỉ cháy và em chỉ muốn gặm nhắm cảm giác đó một mình... Liệu nỗi nhớ này có sánh được vớ nỗi nhớ em đến bật khóc của anh chăng?
Em từng nhiều lần tự hỏi mình rằng, tại sao em lại dễ dàng dành tình cảm cho anh đến như vậy? Vẫn biết, tình yêu luôn có lý lẽ của nó, và nó có thể an ủi cả những ưu phiền do nó gây ra, nhưng liệu với tình yêu này, em được an ủi hơn hay lại mắc thêm một sai lầm nghiêm trọng nữa? Nhưng dù câu trả lời ra sao, em đã tự có phép mình cái quyền được yêu anh bằng một tình yêu không đầu, không cuối, không hy vọng, chẳng đợi chờ và phó mặc cho tương lai.
Vì sao em yêu anh? Câu hỏi dễ hóa ra lại khó.
Em yêu anh, vì bên anh, em được là chính mình.
Em yêu anh, vì em tìm thấy ở anh những điều mình khiếm khuyết
Em yêu anh, vì hình như anh đã là một phần trong em từ một thời xa xôi nào đó...
Em yêu anh, vì chắc chắc tạo hóa có một lý do nào đó sắp đặt cho anh đến bên em.
Và có lẽ em yêu anh chỉ là để sưởi ấm cho trái tim vốn đang lạnh dần của chính mình...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét