Yêu em - Cô gái của đời anh!

Yêu em - Cô gái của đời anh!


Đà Nẵng về đêm cũng lạnh lắm, chả như ngày xưa nữa phải không em?

Chợt tỉnh giấc, 1:51 AM, lụi cụi ngồi lục tìm ký ức đã xa, mắt lại cay cay, lòng thì đau lắm, trong cơn mơ ngày đêm thổn thức, ánh mắt em lại trở về trong sự tuyệt vọng. Lạnh lắm phải không em?
Không còn những ngày vui nữa, anh đã nhớ lúc anh biết tự tìm niềm vui là lúc nụ cười anh chân thật nhất. Em ạ! Lâu lắm rồi chúng mình không gặp nhau nữa, anh vẫn nhìn em thơ thẩn trong làn sương trắng, anh vẫn nhớ em trong những ngày gió heo hút thổi về. Buồn lắm phải không em?

yêu em, cô gái của đời anh
yêu em, cô gái của đời anh

Hà Nội buồn, Hà Nội lại nhớ Đà Nẵng, nhớ da diết, nhớ đến phát khóc lên vậy đó, nhớ cô gái năm xưa tủm tỉm môi cười...Vui lắm phải không em?

Tình yêu có ngại gì khoảng cách? Tình yêu là hi vọng, tình yêu là đợi chờ, tình yêu là sự hi sinh nữa. Chúng ta đã hứa với nhau những gì em còn nhớ không? Trao cho nhau những lời hứa, những câu hẹn thề đôi lứa, những niềm hi vọng mong manh... Em quên rồi phải không em?
Lại một lần nữa, trong cơn mơ màng của ký ức, anh lại nhớ về em, cô gái miền trung yêu mến... Chúng mình chia tay được bao lâu rồi em nhỉ? Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay đã tròn hai năm rồi đó em. Vậy câu hứa sẽ bên anh đến cuối chặng đường của em đã không được thực hiện. Đau lắm phải không em?


Đêm nay anh lại nhớ em, giật mình gọi tên em trong tiềm thức, mơ về một mái nhà xinh xinh, nơi đó có em, có anh và có tụi nhỏ. Em đã hứa với anh sẽ tặng anh một hoàng tử và một cô công chúa, cả gia đình ta lại sống hạnh phúc như bức tranh được vẽ từ lời hứa. Cô bé đáng yêu của anh, có lẽ giờ em đang say giấc, nào có biết nơi đây luôn có một người đang nhớ em, suốt bao năm vẫn chờ đợi em, chờ em trong tuyệt vọng. Em lại thất hứa nữa rồi.

Anh nhớ hồi đó, hồi anh còn ở Đà Nẵng, hai đứa lớn lên cùng nhau, thân như đôi "thanh mai trúc mã". Đi đâu cũng bấu víu nhau theo, ăn cùng ăn, chơi cùng chơi. Hiếm có ai quản thúc anh như em và mẹ. Một ngày trời nắng nhẹ, buổi dã ngoại của lớp trở nên thuận lợi hơn, và nếu đêm hôm đó em không bày trò thì có lẽ cuộc đời này sẽ không còn thú vị nữa. Chúng mình dựng lều sát nhau hơn, cùng trò chuyện, cùng vui chơi, em lại bày trò rủ cả nhóm di chuyển xa lều hơn để thử thách sự dũng cảm của mọi người. Thật buồn cười khi em bày trò nhưng lại là người nhát gan nhất. Mệt, thât là mệt, mệt đến nỗi em chỉ còn biết leo lên lưng anh ngồi, bâu thật chặt để anh khỏi ném em xuống đất, thật là mệt khi phải đèo thêm một cô công chúa bên mình.

Lại có hôm trời mưa, em cùng anh dạo biển thì cơn mưa nhẹ bất chợt ập đến. Anh vội vàng nắm tay em chạy vào nơi trú mưa, em kéo lại và bảo em thích mưa, muốn dạo dưới mưa và chờ đợi cảm xúc vỡ tan như những giọt mưa trên nền cát trắng. Cô gái nụ cười xinh như giọt nắng long lanh, em lạnh co người lại, anh choàng vai em, em không đẩy ra, chỉ là em không muốn đẩy đó thôi. Anh nhớ khi về hai đứa đều cảm nước, suốt hai ngày anh cố lê đến lớp nhưng không gặp em, lại phải nhớ nhau suốt 36 tiếng đồng hồ không gặp được mặt. Thật sự nhớ đến phát điên lên được.

Làm sao để kiềm nén tình cảm của mình được hả em? Khi tình yêu trong anh lớn dần và chỉ hướng về một phía...Là em đó...Là cô bạn thân từ thuở nhỏ, là mơ mộng tuổi học trò còn đang dang dở.
Vào dịp sinh nhật 17 tuổi của em, anh không mua quà gì cả, anh có hứa tặng em một món quà đặc biệt, thật đặc biệt. Anh làm em chờ đợi, anh cho em đợi chờ, anh chờ em vơi chút niềm vui đã chứ. Anh dắt em đi trên bờ biển đêm, hôm đó bỗng dưng biển đẹp đến lạ lùng. Gió biển thổi vào, ánh đèn của những con thuyền đánh cá thấp thoáng đâu đó trong lòng biển rộng, ẩn hiện đâu đó một chút yêu thương. Em lạnh, bờ vai đang run rẩy, anh biết tình yêu của anh cũng đến lúc vỡ ra thành muôn mảnh. Anh ôm em vào lòng, em giật mình nhưng không đẩy anh ra. Đã vơi đi cái lạnh phần nào em nhỉ?
Sao băng kìa, mau ước đi em... Cả hai nhắm nghiềm mắt lại và thầm ước
- Anh ước gì?
- Về gia đình và...chút chút chi chi đó. Còn em?
- Không có gì, ước chút chi chi đó và gia đình thôi.
Cả hai cùng cười, sau tiếng cười là sự im lặng cực độ, anh biết cũng tới lúc nên thừa nhận tình cảm của mình. Giá như anh có thể nói được nhiều hơn những suy nghĩ của mình, giá như anh có thể làm được nhiều hơn những gì anh có thể...Và giá như điều ước của sao băng trở thành hiện thực thì tình yêu này anh dành trọn đến người anh yêu thương nhất sẽ được đáp lại một cách chân thành.
Anh ôm em thật chặt, thú thật những suy nghĩ của anh và anh muốn ôm em đến suốt cuộc đời. Anh muốn đánh cắp em khỏi vòng tay của thần chết, anh muốn cầu xin một ân huệ, anh muốn mình là người có quyền năng nhất để giữ người anh yêu ở bên cạnh. Hôm đó anh chính thức nói yêu em... Em đẩy bật anh ra và khóc, em không muốn đồng ý, em sợ, sợ đến ngày em không còn trên cõi đời này nữa thì ai sẽ là người đón nhận tình yêu nơi anh. Anh vẫn muốn ôm chặt em hơn nữa, anh muốn thử vòng tay anh chặt hơn hay là lưỡi hái tử thần sẽ mạnh hơn, anh muốn em được hạnh phúc như bao nhiêu người con gái bình thường khác. Dù hạnh phúc với nhau được bao lâu đi chăng nữa thì cuộc đời của anh vẫn sẽ không ân hận. Nếu thiếu vắng em thì cuộc đời này thật vô vị, nêu thiếu vắng em thì cuộc sống cùa anh sẽ không còn ý nghĩa nữa. Giá như những căn bệnh không vướng vào người em, giá như y học phát triển hơn, giá như tất cả các bệnh đều chữa được...Và giá như tình yêu của anh dành cho em sẽ giữ được em thật chặt bên cạnh anh. Nhưng không. Cuộc đời vốn dĩ không giống như ta mong đợi, kẻ thắng cuộc luôn luôn là những kẻ giữ trong tay tính mạng của người khác.
Sinh nhật em, anh và em ôm nhau mà khóc, khóc hết nước mắt, khóc cho đến khi đôi chân anh cũng bút lên vì lạnh. Em cũng yêu anh và anh cảm nhận được tình yêu đó, anh hứa sẽ mang đến cho em cả một bầu trời hạnh phúc, nơi đó có hai ta và những đứa nhỏ. Em đồng ý đi, dù cho em còn hiện hữu trên thế gian này bao lâu đi chăng nữa thì anh vẫn là người hạnh phúc bật nhất thế gian vì đã được em đáp lại tình cảm. Cuối cùng em cũng chấp nhận anh, chấp nhận một hạnh phúc dở dang đầy nghiệt ngã. 

Quãng thời gian ở bên em là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời anh, dường như anh quên cả cái kết được báo trước cho đến một ngày em chìm vào giấc ngủ yên bình. Ngày em ra đi tim anh như ngừng đập, bông chốc thế giới này trống rỗng và vô nghĩa. Đã biết trước kết quả nhưng sao tim anh lại đau thế? Anh ngã gục bên em, nơi em nằm cũng được thay đổi, giờ em yên nghỉ nơi lòng đất mẹ, không còn tiếng ồn ào, bôn chen của cuộc sống và không còn những lúc dạo biển cùng anh...
Đã có lúc anh nghĩ mình sẽ theo em đến cuối cùng, nhưng chính sự hèn nhát đẩy anh ra khỏi hố sâu của cõi mộng mị. Em đi rồi, và điều cuối cùng em nói với anh không phải là chúc anh hạnh phúc mà là chỉ cần anh sống, sống cho đáng sống mà thôi. Anh hèn nhát phải không em?

Hôm nay vừa tròn 4 năm kể từ ngày em rời xa anh về với đất mẹ, anh nhớ em đến da diết, chỉ còn cách sinh nhật em đúng 1 tháng 2 ngày nữa thôi. Những lúc buồn anh thường ra biển một mình và ngắm sao, hi vọng sẽ nhìn thấy sao băng và thầm ước một điều ước năm xưa còn dang dở. Giờ đây anh ở Hà Nội rồi, nhớ em thì giam một mình trong phòng và giữ im lặng tốt đa và chờ đợi, đợi tiếng nói của em khẽ thì thầm bên tai, đợi hình bóng của em trở về ôm chặt lấy anh. 4 năm rồi em vẫn đẹp như xưa, chỉ có anh ngày càng già càng xấu và nỗi buồn trong anh ngày càng lớn mà thôi.
Biết là viết em không đọc được nhưng anh vẫn viết để nhẹ lòng hơn. Có lẽ em giờ đang say giấc nghìn thu, gửi đến em một tình yêu chân thành và bèn vững.

Chúc em ngủ ngon! Yêu em - Cô gái của đời anh!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
 Tin nhắn chúc ngủ ngon người ấy