Quán cafe ngày bão nổi - Thơ Trần Việt Anh
Nhìn Hà Nội lẻ loi trong ngày bão nổi
Những hạt mưa đâm xiên hay vạn ngàn bối rối
Đọng trên tình yêu chúng mình.
Chuyến xe nào vừa chạy lúc bình minh
Chẳng đưa kịp tình yêu vượt qua ngày giông bão
Hạnh phúc là vết trượt dài trên những niềm tin mộng ảo
Không đủ cho cả hai người.
Em giữ cho mình những nụ cười tươi
Tìm bình yên cùng mặt trời ấm áp
Cớ gì phải bận lòng vì anh và những gì vấp váp
Của cuộc đời thiếu những bình an.
Em sẽ là em hiền dịu ngón tay đan
Trong ngôi nhà tràn tiếng cười con trẻ
Anh là chàng trai chọn chân trời góc bể
Vô định như cánh chim trời.
Cơn mưa chiều nay chợt tạnh mất rồi
Hà Nội vẫn dịu dàng, và tình yêu cũng thế
Ngày tháng sẽ qua, vụt đi như tuổi trẻ
Nhưng yêu thương ngọt ngào còn mãi trong nhau
Rồi mai sau, của những mai sau
Anh vẫn sẽ chọn cho mình quán cafe xưa cũ…
Hà Nội vẫn dịu dàng, và tình yêu cũng thế
Ngày tháng sẽ qua, vụt đi như tuổi trẻ
Nhưng yêu thương ngọt ngào còn mãi trong nhau
Rồi mai sau, của những mai sau
Anh vẫn sẽ chọn cho mình quán cafe xưa cũ…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét