Rất Cần - Thơ Trần Việt Anh
Rất cần một ngày bình yên
Ngồi bên hiên nghe mưa rơi tháng sáu
Nỗi buồn chẳng còn nương náu
Nơi con tim mệt nhoài tuổi mới đôi mươi
Ngẩn ngơ vì một nụ cười
Em bé nhà bên má lúm
Thức dậy sau một giấc ngủ tròn
Thấy nhẹ nhõm tâm hồn
Mệt mỏi của ngày hôm qua đã thành như mây khói
Và bản thân đã thôi không chờ đợi
Những đêm dài ngóng với bình minh.
Rất cần một sự lặng thinh
Chẳng phải để nghĩ suy về những điều được mất
Mà để nghĩ sâu hơn về sự chân thật
Vì sao ghét giả dối lọc lừa
Và vì sao chẳng thể sống bừa
Như cuộc sống ngoài kia vốn thế.
Rất cần một câu chuyện kể
Của cô gái tóc dài như đêm
Rằng cuộc đời này
Chẳng nhiều sự dịu êm
Nhưng vẫn có thể tự thân mình
Đi qua ngày giông tố.
Rất cần có một ai đó
Gục trên vai mình mà khóc ngon lành
Trách mình sao chẳng biết tiếc tuổi xanh
Đời người thì ngắn ngủi
Cứ trách hờn buồn tủi
Đã mất nửa đời người…
Rất cần một ngày cười thật tươi chứ chẳng phải gượng cười
Được yêu chân thành chứ không yêu gắng gượng
Rất cần một niềm tin là cứ yêu đi một tình yêu cao thượng
Nghĩ làm gì xa xôi
Nhưng chỉ một giây của sự chạnh lòng thôi
Lại thấy chẳng gì mong manh bằng tình yêu này cả…
Rất cần một người yêu mình hơn tất cả
Một người ta chẳng cần phải san sẻ với ai
Một người gom đủ cả nỗi nhớ rộng dài
Một người sẽ cùng ta đi qua những ngày như thế
Xanh như là tuổi trẻ
Cứ cháy hết mình thôi…
Cần một người như thế
Chỉ một thôi…
Trần Việt Anh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét