Cho em, một mùa không đợi chờ
Lại một mùa hè nữa, và đôi chân lại muốn trốn khỏi thành phố này. Những lúc buồn em chỉ muốn đi đâu đó, tận hưởng bầu không khí mới, nạp năng lượng cho những tháng ngày sắp tới. Em định ghé Hà Nội, mà lại thôi. Dạo này em bớt can đảm rồi anh ạ, em sợ mình lạc giữ thành phố 8 triệu người mà chẳng biết gọi cho ai.
Những điều tưởng như chỉ có riêng nơi thành phố nơi anh thì dần em cũng đã tìm thấy ở nơi này rồi. Tối mùa đông lang thang, em có thể gọi cho mình một tách café trứng. Đến những ngày đầu tháng 3, em chạy xe chầm chậm mà ngước mắt nhìn những chùm hoa Sưa trắng bung nở. Rồi bây giờ, em có thể ăn kem chanh bạc hà mát lạnh mà không cần đi bộ nơi Bờ Hồ hay có thể tìm mua những đóa hướng dương rực rỡ trên đường tới chỗ làm.
Nhưng chỉ riêng ANH là không có. Không nơi nào, ngoài Hà Nội.
Mà đến giờ Hà Nội cũng không có anh nữa rồi đó thôi. Mọi thứ xa quá rồi. Khoảng cách giữa chúng ta cũng đã lớn lên gấp bội cùng 4 múi giờ. Em chẳng còn lý do để ghé lại thành phố của anh nữa.
Anh nói anh đi 2 năm. Em bảo em sẽ đợi. Chỉ cần anh bảo “Hãy đợi anh” thì em sẽ bất chấp tất cả mà đợi.Em hy vọng có điều gì đó khiến ai đó trở về, dù rằng khá viển vông. Giống như tình cảm này, vốn lẽ nó cũng rất lạ lùng rồi.
Anh vẫn bảo “em còn không biết cánh chim ấy có trở về không kia mà, cô gái?
Đúng, em biết điều đó, nhưng ai cản ngăn chuyện chúng ta có thể hy vọng. Có thứ gì đó, hoặc là lớn lên, hoặc là chết đi. Em chỉ không muốn đứng yên nhìn tình cảm của mình trôi đi tuồn tuột.
Em thực sự muốn hiểu được anh, và cũng tránh chúng ta phận mỏng. Em đã im lặng bởi không muốn làm khó anh, cũng chẳng thể ràng buộc, chỉ là hy vọng vào 1 ngày nào đó, thấy mình muốn sống với những gì thực sự cảm thấy.
Em vẫn dõi theo anh những nơi đâu có thể. Nhiều khi nhớ thì cũng chỉ biết cất đi và giữ cái hy vọng viển vông rằng cơ duyên nào đấy sẽ cho chúng ta một nhà. Em sẽ nấu những bữa ăn và đợi anh về, chỉ vậy thôi.
Em không biết tại sao mình lại mụ mị trong cái thứ tình cảm này đến thế. Nó thậm chí chưa bắt đầu với cả hai mà phải không? Đây có phải là tình yêu không? Em cũng không biết nữa, liệu rằng còn có ai khác có thể đem lại cho em cảm xúc như anh đã từng hay không? Chúng ta giờ là những mảnh biển cô độc, lang thang với chiếc máy ảnh riêng mình, đi mãi, đi mãi, đi về phía không nhau
0 nhận xét:
Đăng nhận xét