Lãng đãng trôi giữa những điều lãng mạn

Lãng đãng trôi giữa những điều lãng mạn


Em thích nghe ghita lắm, thích và rất thích, những bản acoustic cover từ ghita luôn thu hút em mọi lúc, mọi nơi…Từ thời sinh viên đã mê đắm tiếng ghita nghiệp dư của những đám đông áo xanh, quây quần trong sân KTX, dưới ánh đèn vàng vọt, rộn rã tiếng hát, tiếng cười…Thích những đêm đi tàu về quê, gần sáng, gặp nhóm sinh viên cao hứng lôi đàn ra ca, những nốt nhạc dập dìu bay trên cánh đồng còn mờ hơi sương, tiếng hát thanh thanh, giọt buồn như vương nơi khóe mắt. Thích những chiều đạp xe dọc Hồ Gươm, bất chợt nhìn thấy ai, tóc lãng đãng bay, gác đàn hát nghêu ngao như đang mơ về một nơi xa lắm. Thích ngồi Thủ Lệ, có cô nàng gục đầu vào vai ai đang chơi đàn, cùng vẽ ước mộng tình yêu…Chợt nghĩ, nếu người ta đánh đàn trước mặt em, tỏ tình với em, có lý trí mấy cũng rung động, cũng bồi hồi…Trượt thế nào được, người ta cũng từng đàn cho em, nhưng từ nơi xa hàng ngàn cây số….
Em thích, chắc vì em là Kết Ma thừa đầu thiếu đuôi, nghiêm túc cụ non nhưng mộng mơ lãng đãng. Em thích, chắc vì em cô đơn, thiếu một nơi để dung hòa sự lạnh lẽo này với cuộc đời, nên mỗi lần nghe tiếng dây đàn lùng bùng dạo nốt, lại như mơ về một nơi xa…bình yên lắm!
Hôm nay tụ tập với các anh chị, mọi người lại nghêu ngao, lôi đàn ra hát, hình như dân quê mình thích đánh đàn nhiều hơn mình tưởng, hay là dân Nghệ, cái gì cũng nhiều: học hành, thể thao, Đoàn Đội, âm nhạc…Đi đâu cũng thấy. Các anh chị là dân kỹ thuật, cứ tưởng thế là khô khan, nhưng hóa ra dạt dào lắm…Có anh mang cả con trai đi theo, cầm lấy đàn, dạo qua dạo lại, lúng túng: “Ngày xưa yêu đàn như vợ, ngày nay có vợ rồi đàn cũng như không, anh quên gần hết rồi!” Có chị, lôi loa ra cắm vào đàn, vuốt vuốt ve ve: Chị phải nuôi tóc dài, để rồi đàn bài “Xuyên đêm” hất lên hất xuống “em nhà chị” mới thích (“Em nhà chị” là cây đàn của chị ấy ạ).



Anh rể mình cũng đàn, cũng nghêu ngao “For Elise”, “Ngày chủ nhật buồn”, cũng vân vê “Nồng nàn Hà Nội”, mình chợt nghĩ đến một người, đã từng đàn rất hay, chơi rất giỏi, đã từng làm mê mẩn nhiều bóng hồng bởi ngón tay thánh thót như biết nói, bảo với mình, lạnh lùng: Anh không bao giờ chơi đàn nữa, dù có điều gì xảy ra, và dù có ai yêu cầu, cũng không. Anh đã thề…
Ừ, anh thề, còn em thì chưa từng nghe anh đàn, nên cũng chỉ biết anh thề, thế là thôi.
Em cũng thích ngắm các bức vẽ, mê mẩn những bức họa đồng quê, mê mẩn những bức tranh cổ điển, những bức ký họa bằng chì, ngày xưa gia sư cho một em trai thi Kiến Trúc, ngày chia tay, em tặng mình bức chân dung đang ngồi viết giáo án, với dòng chữ “Love you” mờ mờ, cảm động, nhưng khổ quá, chị có nhiệt tình, có tốt, cũng chỉ có thể là gia sư của em thôi, em trai ngoan ạ!
Ngày xuống thăm trường đứa bạn học, được dẫn đi thăm phòng trưng bày, đẹp đến ngỡ ngàng. Có những thứ mình không thể tả nổi cảm xúc khi nhìn vào. Dù là bức vẽ lại, hay là bức cải biên, cũng làm mình mê đắm, những gam màu như đang tái hiện giúp mình giấc mơ, nói hộ lòng mình cảm xúc, nếu Emi Fujita đã từng hát: “If a picture paints a thousand words” thì mình sẽ phải gật gù mà nói rằng: “Then why can’t i paint you?” thật sự!
Em lãng đãng trong những thứ như vậy, những lúc không còn muốn số má nhảy vào đầu, không còn muốn tranh đua, ganh đấu, và anh bảo: Mộng mị, những thứ vô thực. Ừ, em vô thực, đôi lúc mệt mỏi, cô đơn, nhìn ngòi bút, muốn vẽ một cái gì đấy, muốn gửi nỗi buồn vào đôi mắt, muốn gửi lạnh lẽo vào dòng sông, muốn gửi chút hi vọng vào bàn tay đang chờ tay ai lấp…nhưng cũng chẳng còn sức lực để làm nữa. Nghệ thuật, người ta có thì, còn em thì cái “Thì” ấy đã vãng xa, khô quắt, héo cụp theo từng câu nói…
Nàng muốn một bức hình, nhưng anh không còn nữa…
Anh thề không vẽ nữa, cho dù sau này có chuyện gì, cũng không….
Ừa, em cũng chỉ biết vậy mà thôi, vì em đã từng thấy anh vẽ đâu, một nét cũng chưa…
Thật kỳ lạ, đến tuổi này rồi em vẫn không ngừng mơ về những dải đất xa xăm, những hạnh phúc bình yên, thảnh thơi, nhẹ lòng trong khi em đã từng bước nhẹ lòng hơn trước. Vẫn là đâu đó trong tim một gánh nặng chưa trả được, vẫn là những khoảnh khắc cô độc chỉ muốn chui tuột vào vỏ ốc, không phải vì không có ai bên cạnh, mà lạc lõng với suy nghĩ của mọi người, lạc lõng với cả chính em…
….Em tốt, nhưng không phải thiên thần. Em tội lỗi, nhưng chẳng phải quỷ dữ. Em chỉ là một cô gái bé nhỏ giữa thế giới to lớn cố tìm ai đó để yêu thương…..

Trich: TYC

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
 Tin nhắn chúc ngủ ngon người ấy