Nếu ngày ấy tôi không gặp cậu
Ngày đầu tiên tôi gặp cậu, cũng là một ngày cuối thu, nhiều gió. Tôi đã nói với cậu là tôi đặc biệt thích những ngày đầy gió chưa nhỉ? Tôi không thích nắng, cũng chẳng thích mưa, chỉ thích gió, gió chỉ có phương hướng, không có trung tâm. Và vì tôi là một con ngựa hoang, nên càng sùng bái tự do mà chỉ gió mới có.
Hà Nội những ngày đấy, tôi ngộp thở, tôi chán chường, tôi bí bách, và tôi muốn đi. Đến khi định thần lại được, thì tôi đã đang ngồi sau xe một người tôi mới chỉ gặp mặt một lần, ba lô đeo sau lưng, gió trời táp vào mặt, nói nói cười cười. Thế là tôi đi, thế là tôi gặp mọi người, thế là tôi gặp cậu.
Người ta hay nhớ về những lần đầu tiên một cách đẹp đẽ và thơ mộng, hay ít nhất thì nó cũng phải mang yếu tố bất ngờ, kiểu “định mệnh hay cái khỉ gì đấy, nói chung thường được miêu tả bởi từ “đặc biệt”. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, phải nói là cũng khá đặc biệt, đặc biệt nhàm chán! Tôi thậm chí còn không muốn nán lại lâu, vì tôi chẳng quen ai, không giỏi nói chuyện với người lạ, và chẳng có gì vui. Tôi lại quá háo hức mong chờ chuyến đi, hơn là tìm hiểu những người bạn đồng hành. Tuy vậy, lại một lần nữa tôi nhận ra tôi là một kẻ may mắn, khi cùng nhau trải qua hai ngày đầu của cuộc hành trình, tôi mới biết những người bạn đồng hành của tôi đáng yêu như thế nào, và mọi thứ tuyệt vời ra sao, những con đường, bụi cây, hoa lá, đồng ruộng, núi đèo, và cả bầu trời đầy sao lộng gió.
Có những khoảnh khắc mà bạn chỉ có thể trải qua một lần trong đời, sau này, dù có cố gắng cách nào, cũng không thể có lại được một lần nữa. Tất cả những gì đọng lại trong tôi, sau chuyến đi đầu tiên quen biết cậu, rất xin lỗi, lại không có cậu. Tôi nhớ Hà Giang, nhớ hoa Tam giác mạch, nhớ Lũng Cú, nhớ Đồng Văn, nhớ Mèo Vạc, nhớ Mã Pí Lèng, sông Nho Quế, nhớ khi tôi bị ngã xe, nhớ cái chân tập tễnh, nhớ khi lạc đường, ngồi sau xe đứa em mới quen được 2 ngày, ngẩng đầu nhìn sao, bao la bát ngát, vừa nghe nó hát Xẩm sinh viên, rồi cười như được mùa, quên hết mọi sự ngộp thở, chán chường, bí bách.
Ngày trở về, nếu không có cậu, tôi cũng chẳng bao h có ý định gặp lại và cũng không biết có ngày sẽ trở nên thân thiết với mọi người như bây giờ. Có người nói đó là điểm mạnh của cậu, kéo mọi người lại gần nhau hơn. Tôi buộc phải thừa nhận là đúng thế.
Rồi ngày tháng trôi qua, rất nhanh, đến lúc tôi nhận ra rằng tôi không thể cười cười nói nói ở bên cậu nữa, không thể cùng cậu trải qua những khoảnh khắc điên rồ, những câu chuyện không đầu không cuối, những lần đầu tiên kì quặc và những chuyến đi xa chỉ hai đứa được nữa. Đến lúc tôi phải làm quen với cuộc sống không có cậu, ngay khi vừa nhận ra cậu ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế nào, đến lúc tôi phải tự mình từ bỏ những thói quen cậu vô tình tạo ra cho tôi, và cậu biết không, điều này thật chẳng dễ dàng chút nào. Vì những ngày tháng đó, kỉ niệm cứ trào ra, ngồn ngộn, đẹp đẽ. Thế là tôi thấy nhớ, tôi khóc, vì tôi chẳng thể làm gì, tôi không biết mình nên làm gì, mọi thứ cứ thế tuột khỏi tay tôi, trước cả khi tôi nhận ra điều đó.
Có những thứ tôi nghĩ chẳng cần phải nói toẹt ra, người ta vẫn có thể hiểu được. Tôi nghĩ cậu phải là người hiểu lí do tôi không muốn tiếp tục ở bên cậu như cậu muốn, hơn ai hết, vậy mà không hẳn là như vậy. Tôi vẫn luôn tưởng rằng cậu là người hiểu tôi nhất cơ đấy. Dù thế nào đi nữa, tôi chỉ muốn nói với cậu lời cảm ơn, sau tất cả những gì cậu đã làm cho tôi, và chúc cậu hạnh phúc.
TYC
0 nhận xét:
Đăng nhận xét