Yêu anh từ sự lãng quên
Em không biết chúng ta sẽ đi về đâu, nhưng hãy bắt đầu từ đây đi được không?
Có đôi lần em vì ai đó mà gối ướt đẫm, vì ai đó mà ngẩn ngơ quên đường đi lối về. Có ai đó, để em muốn quên nhưng không thể nào quên, chỉ có thể coi đó là một mảnh ký ức vụn vỡ mà thôi. Bao năm rồi, em vẫn chỉ trách mình mà chẳng muốn trách người, vệt son đã nhạt, hình người nhòe bóng, chẳng còn những ghen tị, hờn tủi ngày xưa. Em nhắm mắt rồi bước tiếp, cuộc đời em dẫu đâu chỉ gặp một người.
Có người nói, em có thể quên đi những người đã bước ra cuộc sống của mình ở những ngã rẽ khác nhau của cuộc đời nhưng em chỉ quên đi những người mà em chưa từng quan tâm, chưa từng lưu ý mà thôi, vì đâu đó trong trí nhớ của mình, một người lâu ngày gặp lại, chỉ cần một chút gợi mở thôi cũng đủ để em mỉm cười và gọi tên người đó rồi.
Có đôi lúc em tưởng mình đã quên một bài hát, quên một bộ phim, vậy mà khi khúc nhạc vang lên, em lại mường tựa ra nó một cách rõ ràng, chỉ là để quên đâu đó một cái tên, gợi mãi mà không nhớ ra được. Có phải những gì từng chạm đến trái tim thì luôn ở đâu đó giữa ranh giới thương nhớ và lãng quên phải không anh?
Em đã từng quên đi những lời ngọt ngào đầu môi của ai đó, vì em biết những lời đường mật chỉ khiến người ta vui một sớm một chiều. Em đã từng quên đi những nơi mình đến, con người mình ôm, để lao vào anh vội vã, để anh ôm em thật chặt, để nhận một cái xoa đầu rất ngoan. Em lãng quên thời gian và không gian, lãng quên con người, lãng quên bản thân mình đã từng đau đớn vì tình yêu, để yêu anh.
Em tưởng mình đã không còn những rung động thuở nào, tưởng đường đi lúc nào cũng mình em độc bước, tưởng đã từng buông tay thì không muốn níu một bàn tay ai khác. Em đã từng, đã từng sống trong những hồi tưởng, nhớ nhớ quên quên. Sau ngần ấy năm, em nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài và lãng quên, để yêu anh. Làm gì có lời hứa hẹn nào là mãi mãi, chỉ có hành động mới đáng tin thôi phải không? Em tin vào những gì mình đang nhận được, và cảm thấy.
Có đôi điều em cần nó đi thật xa, để em yêu anh được vẹn toàn. Có đôi điều em mong nó thật gần, để em vẫn giữ được những rung động ngày nào. Khi em chạm tay mình vào tay anh, em đã biết rằng, em lãng quên rồi, lãng quên em của ngày xưa, lãng quên những nỗi buồn. Nhắm mắt và cảm nhận. Em chọn yêu anh, từ bây giờ được không?
TYC
0 nhận xét:
Đăng nhận xét