Chẳng có tình yêu nào là mãi mãi phải không anh?
Ai nói tình yêu không thể trường kỳ, vĩnh cửu, không thể kéo dài đến trọn đời? Nếu nói như vậy, tình yêu chẳng phải là điều giả dối? Thề thốt lúc đầu với nhau chỉ là trong khoảnh khắc bột phát của trái tim thôi hay sao?Chẳng có tình yêu nào là mãi mãi |
Ngày hôm ấy, em tình cờ nhìn thấy anh tay trong tay cùng một cô bé đi dạo phố, ra chiều tình tứ lắm. Em cười. Hình như mới chỉ nửa tiếng trước em gọi điện cho anh, hỏi anh có muốn đi chơi không. Anh bảo anh đang mệt, dạo này làm dự án lớn nên bận lắm. Thì ra anh cũng không bận như em nghĩ .
Em biết cô bé đó, kém em 2 tuổi, ở cùng Clb tình nguyện với anh. em ấy trẻ hơn em, xinh hơn em, và cuốn hút hơn em như anh thường hay trêu chọc. Chỉ là em gái thôi có cần phải nắm tay không anh? chỉ là em gái thôi có cần phải thơm lên má anh thế kia không anh? chỉ là em gái thôi thì có cần anh phải nói dối em- người anh đã từng yêu 4 năm ròng – để đi chơi cùng không anh?
Lúc đó em đang đi chợ mua đồ ăn cho anh, vì lo lắng anh mệt không ăn đủ bữa. Nhìn lại giỏ xách trong tay mình, em cười. Cười mà đôi mắt cứ thế nhòa đi.
Tối. Em vẫn sang nhà anh, lại thấy cô bé đó ở đấy. Em cố dặn lòng mình tỏ ra bình thản, vẫn chào hỏi anh và em ấy như bình thường, suy cho cùng thì em ấy và em cũng đâu phải là người chưa từng gặp bao giờ. Em thấy mặt anh khẽ biến sắc, rồi nhanh chóng hỏi em sao tự nhiên lại sang, rồi thì giải thích là em ấy vừa sang nhờ anh cái này cái nọ. Em cười. Bảo anh không cần giải thích đâu. Em hiểu mà. Em vẫn tiễn em ấy về với tư cách người yêu của anh, bình thản nói lần sau gặp. Nhưng có trời biết, lòng em đang căm phẫn đến vô cùng. Anh bảo em ngồi đợi để anh đưa em ấy về, sợ nhà xa mà trời tối. Em(lại) cười. Đi với nhau cả buổi còn chưa đủ sao anh?
Anh sửng sốt nhìn em. Em cũng thấy anh bây giờ chỉ còn là người xa lạ.cuối cùng thì cái vỏ bọc đẹp đẽ cũng sụp đổ rồi hả anh? em không mù lòa, cũng không phải vô tâm đến mức không nhận ra sự thay đổi của anh. anh thanh minh, anh giải thích, anh xin lỗi, anh níu kéo... hình như em chẳng còn biết nói gì với anh nữa. Em lần này không cười nổi, nhưng cũng cố để ngăn mình đừng khóc.em bảo : mình chia tay thôi. rồi em về.
Anh không đuổi theo, anh biết em cần thời gian để bình tĩnh lại. Còn em, cứ lặng lẽ đi mà nước mắt rơi không sao kiểm soát được. Cái cảm giác tim đang vỡ ra khi tình yêu đầu đời của em bị phản bội, khi niềm tin bị lừa dối. Tại sao chúng ta lại đến bước đường này hả anh?
Em nghĩ thật nhiều. Nghĩ về ngày chúng ta mới quen nhau. Khi đó anh đang là sinh viên năm 2, còn em mới chân ướt chân ráo lên học. Anh có nhớ chúng ta đã từng cùng nhau ngồi chung một ghế trên xe bus, em đã từng làm rơi điện thoại, anh đã từng đạp xe một vòng Hà Nội để trả lại cho em.
Anh có nhớ chúng ta đã từng yêu nhau say đắm đến nhường nào, cùng nhau trải qua những ngày khổ sở nhất, đói rách nhất, đến mức mà tiền 2 đứa gom lại cũng chẳng đủ một suất cơm. Anh có nhớ không, chúng ta đã từng lê la khắp mọi ngóc ngách của cái thành phố này cùng nhau, trên chiếc xe đạp cà tàng ,Anh kể em nghe về cuộc sống vất vả của gia đình anh, về những dự định hoài bão anh ấp ủ? Anh có nhớ bao nhiêu lần anh đứng trước cửa phòng trọ em, vì muốn làm cho em bất ngờ dù hôm đó trời có mưa to hay nắng gắt đến mấy? Anh có nhớ chúng ta đã bỏ chung con lợn được 3 năm rồi không, khi ấp ủ về một tương lai có nhau mãi mãi? Cái tình yêu một thời cuồng nhiệt, một thời cháy bỏng đó đâu mất rồi?
Cuộc sống đã cuốn chúng ta xa nhau, để rồi người khác có cơ hội chen chân vào giữa. Anh không còn là của riêng em. Anh bận rộn với những tình nguyện, với những đàn em, với những trách nhiệm anh gánh vác. Rồi anh quay cuồng với thực tập, với công việc, với những cơm áo gạo tiền. Em thở dài. Em không đòi hỏi gì nhiều nhặn, chỉ lặng lẽ quan tâm anh, lo lắng cho anh. đôi lúc cũng chạnh lòng khi thời gian của anh dành cho em càng ngày càng ít, anh không còn chủ động đòi gặp gỡ, anh ít nói những lời yêu thương, trong câu chuyện của chúng ta tên của em gái ấy xuất hiện ngày càng nhiều. Em lặng lẽ tự động viên mình phải tin tưởng vào anh, vào tình yêu 4 năm qua 2 chúng ta cùng gìn giữ. Em tự an ủi mình hãy bao dung hiểu cho anh trong thời gian này, khi anh đã đủ mệt mỏi với cuộc sống ngoài trường học.
Nhưng giờ, niềm tin nào để em gượng dậy một tình yêu héo úa? Niềm tin nào để em chấp nhận sự thật anh đã yêu một người con gái khác không phải em? Em không muốn dùng từ tha thứ, bởi em là ai mà có tư cách tha thứ cho anh? em chỉ là một người con gái yêu anh chân thành, rồi lại làm lạc mất anh giữa cuộc sống ... em trách anh đã phản bội tình yêu của em, nhưng em càng trách bản thân mình vì đã tin quá nhiều, yêu quá nhiều rồi tự mình chuốc lấy cay đắng.
Anh nói đó chỉ là một cơn say nắng, nhưng em không đủ kiên nhẫn để chờ cơn say nắng của anh chấm dứt anh à. Anh nói Em ấy có ánh mắt đưa tình mà em không có, em ấy có cái dẫu môi nũng nịu mà em chưa bao giờ làm... anh nói em ấy cho anh cảm giác được trở thành người con trai thực sự, là chỗ dựa cho người khác. Còn em? Em quá cứng cỏi, quá độc lập, quá kiêu hãnh và bản lĩnh. Em thất vọng. Ngày xưa anh từng nói anh thích con người bản lĩnh ở em, thích việc em hiểu chuyện hơn người khác, không vòi vĩnh hay hờn dỗi như mấy đứa con gái rảnh rỗi thừa hơi. Bây giờ nó lại chính là lí do đẩy anh vào vòng tay người con gái khác, rời xa em sao? Hóa ra tất cả những lo lắng của em vì sợ anh mệt mỏi, sợ anh bận rộn mà tự lo cho cuộc sống của mình, lại là lí do khiến chúng ta trở nên như thế này? Có lẽ em sai.
Oán trách nhau để làm gì, tình yêu hết là hết. Em yêu anh nhiều thật, nhưng có lẽ chưa đủ để em hạ giá cái lòng tự trọng của chính mình để chấp nhận cơn say nắng của anh, để chấp nhận những yêu thương lạc đường ấy. 4 năm, tuổi thanh xuân của cả 2 chúng ta đã trải qua cùng nhau. Những giây phút ấy luôn là kỉ niệm em trân trọng nhất trong cuộc đời. Tình yêu này là anh không cần nữa . 4 năm ấy là anh muốn lãng quên.
Anh biết không, hồi sáng em ấy có đến gặp em. Chia sẻ với em về tình yêu của 2 người. Em thoáng chốc bị biến thành kẻ thứ 3, nhìn cô bé khóc lóc van xin em rời xa anh. em cười nhạt. Thế giới này đảo điên nhanh chóng quá, từ người yêu lâu năm thành kẻ phá hoại hạnh phúc của đôi bạn trẻ, em không thích diễn cũng anh và em ấy cái vở kịch tình yêu tha thiết này đâu. Em bảo em ấy cứ yên tâm, chị không bao giờ tranh giành , vì căn bản là anh không còn xứng đáng. Em bảo em ấy cứ cố gắng mà yêu anh, cuộc đời em chưa hạ giá đến mức phải cầu xin một tình yêu phản bội. 2 người, cố gắng sống hạnh phúc anh nhé !
Em chỉ muốn xem hạnh phúc được xây trên tổn thương của người khác nó bền vững thế nào. Cuộc đời này công bằng lắm anh à. 4 năm qua, anh cứ coi là đá lát đường mà vững vàng đi tiếp nhé.
Em không cần một người như anh.
Em biết cô bé đó, kém em 2 tuổi, ở cùng Clb tình nguyện với anh. em ấy trẻ hơn em, xinh hơn em, và cuốn hút hơn em như anh thường hay trêu chọc. Chỉ là em gái thôi có cần phải nắm tay không anh? chỉ là em gái thôi có cần phải thơm lên má anh thế kia không anh? chỉ là em gái thôi thì có cần anh phải nói dối em- người anh đã từng yêu 4 năm ròng – để đi chơi cùng không anh?
Lúc đó em đang đi chợ mua đồ ăn cho anh, vì lo lắng anh mệt không ăn đủ bữa. Nhìn lại giỏ xách trong tay mình, em cười. Cười mà đôi mắt cứ thế nhòa đi.
Tối. Em vẫn sang nhà anh, lại thấy cô bé đó ở đấy. Em cố dặn lòng mình tỏ ra bình thản, vẫn chào hỏi anh và em ấy như bình thường, suy cho cùng thì em ấy và em cũng đâu phải là người chưa từng gặp bao giờ. Em thấy mặt anh khẽ biến sắc, rồi nhanh chóng hỏi em sao tự nhiên lại sang, rồi thì giải thích là em ấy vừa sang nhờ anh cái này cái nọ. Em cười. Bảo anh không cần giải thích đâu. Em hiểu mà. Em vẫn tiễn em ấy về với tư cách người yêu của anh, bình thản nói lần sau gặp. Nhưng có trời biết, lòng em đang căm phẫn đến vô cùng. Anh bảo em ngồi đợi để anh đưa em ấy về, sợ nhà xa mà trời tối. Em(lại) cười. Đi với nhau cả buổi còn chưa đủ sao anh?
Anh sửng sốt nhìn em. Em cũng thấy anh bây giờ chỉ còn là người xa lạ.cuối cùng thì cái vỏ bọc đẹp đẽ cũng sụp đổ rồi hả anh? em không mù lòa, cũng không phải vô tâm đến mức không nhận ra sự thay đổi của anh. anh thanh minh, anh giải thích, anh xin lỗi, anh níu kéo... hình như em chẳng còn biết nói gì với anh nữa. Em lần này không cười nổi, nhưng cũng cố để ngăn mình đừng khóc.em bảo : mình chia tay thôi. rồi em về.
Anh không đuổi theo, anh biết em cần thời gian để bình tĩnh lại. Còn em, cứ lặng lẽ đi mà nước mắt rơi không sao kiểm soát được. Cái cảm giác tim đang vỡ ra khi tình yêu đầu đời của em bị phản bội, khi niềm tin bị lừa dối. Tại sao chúng ta lại đến bước đường này hả anh?
Em nghĩ thật nhiều. Nghĩ về ngày chúng ta mới quen nhau. Khi đó anh đang là sinh viên năm 2, còn em mới chân ướt chân ráo lên học. Anh có nhớ chúng ta đã từng cùng nhau ngồi chung một ghế trên xe bus, em đã từng làm rơi điện thoại, anh đã từng đạp xe một vòng Hà Nội để trả lại cho em.
Anh có nhớ chúng ta đã từng yêu nhau say đắm đến nhường nào, cùng nhau trải qua những ngày khổ sở nhất, đói rách nhất, đến mức mà tiền 2 đứa gom lại cũng chẳng đủ một suất cơm. Anh có nhớ không, chúng ta đã từng lê la khắp mọi ngóc ngách của cái thành phố này cùng nhau, trên chiếc xe đạp cà tàng ,Anh kể em nghe về cuộc sống vất vả của gia đình anh, về những dự định hoài bão anh ấp ủ? Anh có nhớ bao nhiêu lần anh đứng trước cửa phòng trọ em, vì muốn làm cho em bất ngờ dù hôm đó trời có mưa to hay nắng gắt đến mấy? Anh có nhớ chúng ta đã bỏ chung con lợn được 3 năm rồi không, khi ấp ủ về một tương lai có nhau mãi mãi? Cái tình yêu một thời cuồng nhiệt, một thời cháy bỏng đó đâu mất rồi?
Cuộc sống đã cuốn chúng ta xa nhau, để rồi người khác có cơ hội chen chân vào giữa. Anh không còn là của riêng em. Anh bận rộn với những tình nguyện, với những đàn em, với những trách nhiệm anh gánh vác. Rồi anh quay cuồng với thực tập, với công việc, với những cơm áo gạo tiền. Em thở dài. Em không đòi hỏi gì nhiều nhặn, chỉ lặng lẽ quan tâm anh, lo lắng cho anh. đôi lúc cũng chạnh lòng khi thời gian của anh dành cho em càng ngày càng ít, anh không còn chủ động đòi gặp gỡ, anh ít nói những lời yêu thương, trong câu chuyện của chúng ta tên của em gái ấy xuất hiện ngày càng nhiều. Em lặng lẽ tự động viên mình phải tin tưởng vào anh, vào tình yêu 4 năm qua 2 chúng ta cùng gìn giữ. Em tự an ủi mình hãy bao dung hiểu cho anh trong thời gian này, khi anh đã đủ mệt mỏi với cuộc sống ngoài trường học.
Nhưng giờ, niềm tin nào để em gượng dậy một tình yêu héo úa? Niềm tin nào để em chấp nhận sự thật anh đã yêu một người con gái khác không phải em? Em không muốn dùng từ tha thứ, bởi em là ai mà có tư cách tha thứ cho anh? em chỉ là một người con gái yêu anh chân thành, rồi lại làm lạc mất anh giữa cuộc sống ... em trách anh đã phản bội tình yêu của em, nhưng em càng trách bản thân mình vì đã tin quá nhiều, yêu quá nhiều rồi tự mình chuốc lấy cay đắng.
Anh nói đó chỉ là một cơn say nắng, nhưng em không đủ kiên nhẫn để chờ cơn say nắng của anh chấm dứt anh à. Anh nói Em ấy có ánh mắt đưa tình mà em không có, em ấy có cái dẫu môi nũng nịu mà em chưa bao giờ làm... anh nói em ấy cho anh cảm giác được trở thành người con trai thực sự, là chỗ dựa cho người khác. Còn em? Em quá cứng cỏi, quá độc lập, quá kiêu hãnh và bản lĩnh. Em thất vọng. Ngày xưa anh từng nói anh thích con người bản lĩnh ở em, thích việc em hiểu chuyện hơn người khác, không vòi vĩnh hay hờn dỗi như mấy đứa con gái rảnh rỗi thừa hơi. Bây giờ nó lại chính là lí do đẩy anh vào vòng tay người con gái khác, rời xa em sao? Hóa ra tất cả những lo lắng của em vì sợ anh mệt mỏi, sợ anh bận rộn mà tự lo cho cuộc sống của mình, lại là lí do khiến chúng ta trở nên như thế này? Có lẽ em sai.
Oán trách nhau để làm gì, tình yêu hết là hết. Em yêu anh nhiều thật, nhưng có lẽ chưa đủ để em hạ giá cái lòng tự trọng của chính mình để chấp nhận cơn say nắng của anh, để chấp nhận những yêu thương lạc đường ấy. 4 năm, tuổi thanh xuân của cả 2 chúng ta đã trải qua cùng nhau. Những giây phút ấy luôn là kỉ niệm em trân trọng nhất trong cuộc đời. Tình yêu này là anh không cần nữa . 4 năm ấy là anh muốn lãng quên.
Anh biết không, hồi sáng em ấy có đến gặp em. Chia sẻ với em về tình yêu của 2 người. Em thoáng chốc bị biến thành kẻ thứ 3, nhìn cô bé khóc lóc van xin em rời xa anh. em cười nhạt. Thế giới này đảo điên nhanh chóng quá, từ người yêu lâu năm thành kẻ phá hoại hạnh phúc của đôi bạn trẻ, em không thích diễn cũng anh và em ấy cái vở kịch tình yêu tha thiết này đâu. Em bảo em ấy cứ yên tâm, chị không bao giờ tranh giành , vì căn bản là anh không còn xứng đáng. Em bảo em ấy cứ cố gắng mà yêu anh, cuộc đời em chưa hạ giá đến mức phải cầu xin một tình yêu phản bội. 2 người, cố gắng sống hạnh phúc anh nhé !
Em chỉ muốn xem hạnh phúc được xây trên tổn thương của người khác nó bền vững thế nào. Cuộc đời này công bằng lắm anh à. 4 năm qua, anh cứ coi là đá lát đường mà vững vàng đi tiếp nhé.
Em không cần một người như anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét